![[Thơ] Khi mình già](http://s1.img.yan.vn/Mlog/ImageContent/201503/ca0f3641-e5dd-4eb1-b232-24054de5663e.jpg)
Ai rồi cũng phải già đi
Những nghĩ suy hôm nay, mai này đã trở thành quá khứ
Những vụng dại hôm nay, mai này đã trở thành con chữ
…mang ra đọc lại mỗi đêm…
Đời người cũng tựa một cuốn phim
Đến phút cuối cùng có khi vẫn chưa là kết thúc
Có nỗi buồn đau vương mang từ thời tuổi trẻ
…đeo đẳng trên lưng đến hết cuộc hành trình.
Rồi sẽ đến lúc mình thấy được bình minh
Đó cũng là lúc mình không còn nhận ra mình nữa
Hạnh phúc cuối đời là được già và bị bệnh lãng quên.
Rồi sẽ đến lúc mình cất tiếng gọi một cái tên
Nhưng không nhớ nổi ai đã từng mang cái tên đó
Không nhớ nổi gương mặt, bàn tay đã từng gắn bó
…có lẽ người này rất quan trọng trong tim…
Ai rồi ngày tháng cũng phải mang tuổi thêm
Có đắng cay nào mà chưa từng nếm trải
Cuộc chia tay nào cũng buồn cho người ở lại
…hơn là người ra đi…
Rồi đến một ngày tất cả những thị phi
Sẽ chẳng còn chi, khi mình già đi… và nằm xuống
Có thể sẽ chẳng còn ai đưa tiễn
Mình cuối cùng tự đưa tiễn mình đi...
Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Nguyễn Thu An, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email:[email protected]. Xin chân thành cảm ơn! |